Lâu lắm rồi cũng chẳng còn rong chơi
Sống nép mình bên một căn chòi lá
Trông ra xa, ngoài kia bộn bề quá
Ta quẩn quanh tìm một chốn khép mình
Đời chẳng qua chỉ là buổi bình minh
Luôn sẽ ghé sau một đêm thao thức
Bao buồn vui, những âu lo, tủi cực
Đến rồi đi theo vận mệnh xoay vòng
Cũng chỉ là một biển khổ mênh mông
Đi một kiếp chẳng thấy được hồi kết
Chỉ thở thôi cũng thấy đầy mỏi mệt
Nên lánh đời, ta kệ những chông chênh!
Tác giả: Li Phan